Áo cử nhân mua ở đâu đẹp? Top cửa hàng cho thuê áo cử nhân giá sinh viên.

Chào mọi người, hôm nay tôi muốn chia sẻ chút kinh nghiệm thực tế của mình về cái vụ chuẩn bị áo cử nhân. Chuyện cũng không có gì to tát đâu, nhưng mà nhớ lại thấy cũng vui vui, lại còn rút ra được kha khá thứ hay ho nữa.

Hành trình tìm kiếm chiếc áo ưng ý

Chuyện là hồi đó sắp tốt nghiệp đại học, cả đám đứa nào đứa nấy cũng háo hức lắm. Ngoài chuyện lo ôn thi, làm khóa luận thì cái khoản áo cử nhân để chụp kỷ yếu rồi mặc hôm nhận bằng cũng là một vấn đề được bàn tán rôm rả. Trường tôi thì cũng có dịch vụ cho thuê áo, nhưng mà nghe mấy khóa trước kể lại thì chất lượng vải cũng bình thường thôi, nhiều khi còn bị cũ nữa, mà giá thuê thì cũng không phải là rẻ. Thế là trong đầu tôi bắt đầu nảy ra ý định khác.

Tôi mới rủ rê mấy đứa bạn thân trong lớp, hay là mình thử tự đi tìm chỗ may hoặc thuê ở ngoài xem sao. Quan trọng nhất là mình muốn có một bộ kỷ yếu thật đẹp, chiếc áo mặc lên phải tươm tất một chút. Thế là hành trình bắt đầu.

Đầu tiên, chúng tôi lên mạng tìm kiếm. Gõ đủ các từ khóa: “thuê áo cử nhân giá rẻ”, “may áo cử nhân đẹp”, “địa chỉ cho thuê áo tốt nghiệp uy tín Hà Nội”… Ui chao, ra cả một rừng thông tin. Chỗ thì hình ảnh long lanh lắm nhưng gọi điện hỏi thì giá trên trời. Chỗ thì giá có vẻ ổn nhưng nhìn feedback thì thấy nhiều người chê vải xấu, form không chuẩn. Mất cả mấy buổi tối ngồi lọc thông tin mà vẫn chưa đâu vào đâu.

Sau đó, chúng tôi quyết định phải đi “thực địa”. Mấy đứa chia nhau ra, đứa thì chạy qua mấy tiệm áo cưới hỏi xem họ có cho thuê áo cử nhân không, đứa thì mò đến mấy khu chuyên may đồng phục. Tôi thì nhận nhiệm vụ lượn lờ mấy khu gần các trường đại học, hy vọng có tiệm nào chuyên làm cái này. Phải nói là cũng gian nan lắm. Có hôm trời nắng chang chang, chạy xe ngoài đường mà mồ hôi nhễ nhại, vào mấy tiệm xem áo mà người ta nhìn mình như kiểu “sinh vật lạ”.

Tìm được “chân ái” và kết quả bất ngờ

Sau khoảng một tuần tìm kiếm khá là mệt mỏi, tưởng chừng như sắp bỏ cuộc quay về với phương án thuê áo của trường rồi thì may sao, một đứa trong nhóm tôi nó nhớ ra có một người quen từng may áo cử nhân cho cả lớp họ hồi trước. Nó liền xin số điện thoại rồi gọi hỏi thử. Ai dè, bên đó vẫn còn làm, mà lại còn là một xưởng may gia đình nhỏ thôi.

Chúng tôi hẹn nhau rồi kéo cả đám đến tận xưởng xem. Lúc đầu cũng hơi ngại vì xưởng nằm trong ngõ nhỏ, không có biển hiệu gì hoành tráng cả. Nhưng khi vào gặp cô chủ xưởng, được cô ấy tư vấn nhiệt tình, cho xem mẫu vải, xem các kiểu áo đã may thì chúng tôi thấy khá là ổn. Cô ấy nói nếu may số lượng nhiều cho cả nhóm thì giá cũng rất hợp lý, có khi còn rẻ hơn đi thuê ở mấy tiệm lớn mà chất vải lại tốt hơn nhiều.

Thế là cả đám quyết định “chơi lớn”, đặt may luôn. Chúng tôi được chọn màu vải mình thích (vẫn là màu xanh đen truyền thống nhưng chất vải xịn hơn), được lấy số đo cẩn thận từng người. Cô chủ còn hứa sẽ may thêm cho mỗi đứa một cái cà vạt nhỏ xinh cùng màu nữa. Quá trình chờ đợi cũng hơi hồi hộp, không biết thành phẩm ra sao.

Và rồi ngày nhận áo cũng đến. Thật sự bất ngờ! Mấy bộ áo cử nhân được may rất đẹp, đường kim mũi chỉ cẩn thận, vải cầm lên thấy chắc tay, mặc vào vừa vặn mà đứng form lắm. Cả đám đứa nào đứa nấy cũng xuýt xoa, cảm thấy quyết định tự đi tìm chỗ may là hoàn toàn đúng đắn. So với mấy cái áo đi thuê mà chúng tôi thấy các lớp khác mặc, áo của chúng tôi trông “xịn sò” hơn hẳn.

Bài học rút ra

Hôm chụp kỷ yếu rồi hôm nhận bằng, mặc chiếc áo cử nhân do chính mình cùng bạn bè cất công tìm kiếm, cảm giác nó đặc biệt lắm. Tính ra chi phí cũng không đắt hơn thuê của trường là bao nhiêu, thậm chí còn rẻ hơn một chút nếu so với chất lượng. Mà quan trọng là sau này mỗi đứa đều giữ lại được chiếc áo làm kỷ niệm.

Qua cái vụ áo cử nhân này, tôi thấy đúng là nhiều khi mình chịu khó tìm tòi một chút, bỏ công sức ra một chút thì sẽ nhận lại được kết quả xứng đáng, thậm chí là vượt ngoài mong đợi. Đừng ngại thử những phương án khác biệt, biết đâu lại tìm được “chân ái” như chúng tôi đã tìm được xưởng may áo cử nhân ngày đó. Đến giờ, mỗi lần nhìn lại tấm ảnh tốt nghiệp, tôi vẫn thấy vui vui khi nhớ về hành trình đi tìm chiếc áo cử nhân của cả bọn.